Mẫu tử tình thâm
MẪU TỬ TÌNH THÂM
Gấu ngựa con có một bà mẹ bắt cá rất giỏi, chỉ cần ở cùng với mẹ thì nó không cần phải lo không có gì ăn, cho nên gấu ngựa con chưa hề nghĩ đến tự mình phải đi bắt cá.
Khi gấu mẹ bắt cá thì thường đem nó theo. Trời xanh xanh, suối thanh thanh, cái cầu nhỏ cong cong, những con cá sống tung tăng bơi lượn dưới nước, tất cả những điều đó đều làm cho gấu ngựa con cảm thấy thoải mái và vui hơn ở nhà.
Gấu mẹ thường nói: “Con ngoan, con cũng nên học bắt một con cá nhé.”
Nhưng mỗi lần như thế thì gấu ngựa con nói: “Con không muốn, mẹ bắt thì nhanh hơn, bắt được nhiều, thôi thì mẹ bắt vậy !”
Ngày hôm ấy, gấu mẹ giống như mọi ngày nhảy xuống sông bắt cá, nhưng động tác của nó rõ ràng là rất chậm, dáng bộ mệt nhọc rã rời, rất nhiều lần mắt nhìn thấy cá bơi bên cạnh mà bắt không được. Gấu ngựa nhỏ đứng trên bờ vừa nhảy vừa nói: “Mẹ, mẹ, cá đến đó bắt ngay đi”, nhưng gấu mẹ vừa đưa tay ra thì cá “vù” một cái bơi đi mất, cứ như thế từ khi mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, ngay cả con cá nhỏ nó cũng không bắt được con nào.
Liên tiếp mấy ngày như thế, gấu mẹ quá đói nên bước đi không nổi, gấu con trong bụng nghĩ rằng mẹ bị bệnh rồi, lại không ăn gì cả, thân thể sẽ chịu không nổi. Nghĩ đến đó, không biết dũng khí ở đâu đến với gấu ngựa con, nó linh hoạt hẳn lên phóng chạy ra bờ sông, giống như gấu mẹ thường làm là nhảy xuống sông, phủi trên mặt nước, một con cá bơi qua đó, gấu ngựa con chụp một cái thật mạnh. A ! con cá bị nắm chặt. Cứ như thế, gấu ngựa con bắt con này đến con khác, không bao lâu thì cái thùng nhỏ đầy cá.
Gấu ngựa con xách thùng lên và hí hửng trở về nhà. Vừa vào đến cửa, nó vội vàng chạy đến bên giường của gấu mẹ, vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ, ngày hôm nay con đã học bắt cá rồi !” Gấu mẹ xoay người lại, nhịn không được cười thầm trong miệng.
Té ra, vì muốn cho gấu ngựa con đi học bắt cá, nên gấu mẹ mới giả bộ bệnh bắt không được cá, để gấu ngựa con tự ý học bản lĩnh sinh tồn.
Gợi ý:
Các em thân mến,
Vì để cho gấu ngựa con học biết bản lĩnh sinh tồn nên gấu mẹ giả bộ bị bệnh, và gấu ngựa con cũng đã dùng hành động để làm chứng cho tình cảm thâm sâu giữa mẹ con. Như thế, có thể thấy được sự rộng lớn của tỉnh yêu vô vị lợi không cần báo đáp của tình thân, đòi hỏi chúng ta dùng tâm hồn để đi tìm hiểu.
Có những lúc cha mẹ trách mắng các em, to tiếng nạt nộ với các em, không phải vì cha mẹ ghét các em, nhưng là vì tình thương của cha mẹ đối với các em quá to lớn, sự mong đợi của cha mẹ nơi con cái mình thật lớn, thế mà các em lại không nghe lời cha mẹ chăm chỉ học hành, sống ngoan và trở thành người con hiếu thảo, cha mẹ buồn giận thì cũng đúng thôi…
Nếu các em nói mình là người con ngoan, nhưng lại hay cãi lời cha mẹ, tranh chấp với anh chị em trong gia đình, đánh nhau với bạn bè, làm phiền hàng xóm, thì dứt khoác đó không phải là hành động của đứa con ngoan.
Các em thực hành:
– Vâng lời cha mẹ chính là yêu thương cha mẹ.
– Hòa thuận với các anh chị em trong gia đình là hiếu thảo với cha mẹ.
– Làm cho cha mẹ vui lòng là yêu mến Thiên Chúa.
—————-
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(dịch từ “câu chuyện nhỏ, đạo lý lớn” và viết suy tư)